Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

Tự truyện: Giọt nước kể về cuộc phiên lưu của nó

Tự truyện:
Giọt nước kể về cuộc phiên lưu của nó
Lúc cất tiếng chào đời là lúc đồng thời tôi phải xa mẹ để bắt đầu cuộc phiên lưu. Đó là tục lệ lâu đời của dòng họ  “Mưa”  chúng tôi.Vả lại mẹ tôi thường bảo : “ Mưa là biểu tượng của sức mạnh, các con phải ra đi như thế cho quen đi, để thể hiện danh tánh cho dòng họ mình.Con cái mà cứ dựa vào mẹ thì sau này ra đời làm được trò trống gì?”. Nói thế nhưng mẹ tôi cũng lo lắng lắm.Hôm chúng tôi đi mẹ dặn dò đủ điều, rồi cứ đứng nhìn chúng tôi mãi…Tới lúc chúng tôi gần khuất bóng, mẹ còn nói với theo rằng: “ yêu thương đùm bọc nhau các con nhé !”.
Tôi là út trong nhóm anh em cùng ra đi, khác hẳn với các anh tôi lại cảm thấy khoan khoái phấn khởi. Dẫu sao mình cũng có cơ hội để nếm mùi “tự do”.Nhìn các anh đi cách thận trọng và lo lắng, tôi bật cười rồi la toáng lên: “đi chậm như các anh thì còn gì để gọi là sức mạnh nữa!”. Thế rồi, vươn vai một cái tôi vượt chạy trước, mặc kệ cho các anh gào thét : “ Út ơi ! cẩn thận đấy”.
Nghe gọi thế, tôi càng phóng chân chạy nhanh hơn,thấy vậy các anh liền vội chạy theo tôi. Có lẽ vì các anh nhớ lời mẹ dặn “ đùm bọc nhau”.Ấy thế, tôi lại lầm tưởng rằng mình oai vệ lắm nên các anh khâm phục và bắt chước theo. Càng kiêu hãnh tợn, tôi rướn dài khoe thân hình khỏe mạnh và trong vắt của tôi để chạy. Mỗi bước của tôi là một điệu nhún nhảy oai phong…rào !…rào!rào!...
Thấy tôi cả vũ trụ như kính nể và vội vã dọn đường.Những chú chim dáo dác tìm chỗ núp ẩn.Chị không khí co mình lại.Anh nhiệt độ hạ thấp xuống kính cẩn nhường bước.Cả ông mặt trời cũng từ từ khuất bóng. Dưới đất mọi cây cối đều rũ lá cúi chào. Bao bông hoa nhẹ nhàng khép cánh. Các em bé đang chơi đùa vui vẻ bỗng đồng thanh cất tiếng chào : “Mưa” rồi khiêm tốn ù chạy ..vv
Tôi khoái chí !tự nhủ: “ kể ra mình cũng oai phong thật! sắp đứng đầu thiên hạ rồi” Thế mới là dòng họ của sức mạnh chứ!.Thế đấy! những kẻ xốc nổi thường lầm tưởng những ngông cuồng là tài ba !.
 Lúc đi ngang qua nhà gió, thấy gió đang nằm ngủ tôi ngạo mạn quát mắng thậm tệ, rồi khiêu khích: “Hứ !sao mà nhếch nhác thế ? vậy thì làm được vương tướng gì ? hãy xem sức mạnh của dòng họ tôi mà bắt chước”
Nghe tôi cao giọng, gió tức quá : “ mấy giọt mưa ranh kia, đứa nào dám bảo tao nhếch nhác đấy ? tao sẽ cho biết mặt” Thế rồi gió đùng đùng đuổi theo chúng tôi, quất vào người tôi những làn roi đau điếng. Gió đẩy tôi nghiêng ngả,và cứ thế gió xô tôi đi như một thằng nô lệ. Tôi cố cưỡng lại nhưng không thể nào địch nổi với sức mạnh của gió.
Thế là anh  em chúng tôi bị tán loạn, mỗi người một nơi. Một vài anh  phải hy sinh trong lòng đất. Một số phiêu bạt nơi nào tôi không biết. Còn tôi đơn côi vất vưởng trên chiếc lá mít còn bám trên cành cây. Tôi thở phào bám chặt lấy chị lá, như hiểu nỗi lòng tôi, chị lá khẽ cong mình che chở cho tôi thoát khỏi những làn roi ác nghiệt của gió.
Tưởng đâu đã êm ả, gió vẫn chưa chịu thua, gióđến lay động từng chiếc lá của cây khiến tôi chao đảo lăn qua lăn lại rồi rơi xuống một chiếc lá khác ở cành thấp hơn. Nằm hiu hắt trên chiếc lá mỏng manh ấy tôi thầm lo cho  thân phận của mình. Kiểu này khéo tôi lại cũng phải rơi xuống lòng đất mất thôi. Tôi sợ hãi nằn nì:
-          Chị lá ơi !giữ em với! đừng để em rơi xuống đất, em sợ lắm!
-          Lá nhìn tôi khẽ bảo: “ giọt mưa bé nhỏ ạ ! bạn không thể sống ở trên lưng tôi mãi được đâu,chốc nữa khi dòng họ bạn đã đổ bộ hết, thì ông mặt trời sẽ đem ánh nắng gay gắt ra để thiêu hủy bạn, lúc đó  bạn không còntồn tại  là giọt nước xinh đẹp như thế này nữa.
-          Tôi sợ  run lên, Ôi! chẳng lẽ thân hình tròn trĩnh trong vắt của tôi phải tiêu tan ư? Tôi rên rỉ cầu cứu: “chị lá ơi !giúp tôi đi! Tôi không muốn tiêu tan như thế”.
-          Lá cong mình lại để âu yếm thương xót cho tôi. Thoáng một chút suy nghĩ lá bỗng nói như reo lên: “Thế này nhé, bạn có nhìn thấy mái nhà tôn bên cạnh kia không?bạn phải sang đấy theo các đồng bạn chắc là sẽ tìm được môt nơi sống ổn định”.
-          Nhưng làm sao tôi qua được bên ấy?
-          Được rồi tôi sẽ giúp bạn, bám chắc vào tôi nhé !chúng ta cùng liều lĩnh một chuyến.

Thế rồi, chờ lúc gió thịnh nộ hơn, lá đau đớn tách ra khỏi cành và đưa tôi đến mái tôn. Tôi và lá được hòa nhập cùng dòng tộc của tôi để đi xuống một cái máng nhỏ, rồi tuôn vào một cái bể lớn.Ở đây tôi được sống những chuỗi ngày êm ả và hạnh phúc! Lá cõng tôi đi dạo quanh mặt bể.Và tôi đã kể cho lá nghe về những ngông cuồng hống hách của tôi. Những xót xa ân hận khi các anh của tôi phải tán loạn và hy sinh.
Nhưng chẳng được bao lâu, một cô bé đã vớt lá ra khỏi bể nước. còn tôi thì bị văng xuống hòa cùng bể nước. Tôi lao đao choáng váng lặn xuống tận đáy bể. Thoáng chút rùng mình! Tâm hồn tôi như chùng xuống.Nhưng rồi tôi lại cảm thấy mình yên tĩnh và ý nghĩa hơn.
Có lẽ đây là những chuỗi ngày thần tiên để tôi được trở về với chính mình.Một chuỗi ngày lặng lẽ để nghĩ về bài học đầu tiên trên đường đời.Phải chăng sức mạnh của dòng họ tôi chính là sức mạnh của tinh thần?sức mạnh của sự kiên cường vượt qua những trở ngại để tìm một ý nghĩa của cuộc sống? sức mạnh của sự tan biến và hòa nhập để mang lại mưu ích cho vạn vật. ý nghĩa của dòng họ Mưa là thế.

.Kim Oanh

Văn kể chuyện ngày xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét