ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI
(suy niệm Chúa nhật tuần IV mùa chay)
Ánh sáng và bóng tối là hai thực tại rất thực
tế gắn liền với cuộc sống của mỗi người chúng ta. Hai thực tại tương phản, hoạt
động mạnh mẽ, loại trừ và cạnh tranh theo tỷ lệ nghịch.
Nhưng lại đan xen nhau rất tinh tế trong từng khoảnh khắc của cuộc sống chúng
ta, khiến đôi lúc ta khó nhận ra đâu là khoảng cách thực sự giữa hai thực tại ấy.
Cuộc sống con người
là một hành trình chiến đấu và phân định để tìm về với ánh sáng toàn vẹn.
Chính vì thế mà đề
tài được chọn hôm nay trong tuần gọi là màu hồng của mùa chay đó là “Ánh Sáng
và bóng tối” Hai thực tại trong đời sống
của người môn đệ Chúa Giêsu.
Để hiểu đề tài này
trước hết chúng ta cùng thống nhất với nhau ý niệm thế nào thì là sáng và căn
cứ vào đâu để gọi là tối?
Thực ra đây là hai
phạm trù rất rộng...Nhưng chỉ xin giới hạn trong ý nghĩa đơn giản hơn đó là : phạm trù của “đôi mắt” “nhìn thấy và không
nhìn thấy”.Vấn đề chính yếu và quan trọng
đó là nhìn thấy gì? Và không nhìn thấy gì?...
Lần
giở lại những trang đầu của đoạn Thánh Kinh nói về lịch sử sa ngã của loài
người đã đề cập đến cái “nhìn”và cái “thấy” của đôi mắt được mở ra theo lời dụ
dỗ của con rắn đó là:
“ E-và nhìn trái cấm ăn thì ngon và
trông thì đẹp mắt”
Và sau đó đã ăn ... “ Mắt hai người mở ra và thấy mình trần
truồng.”
Nhìn mà thấy ngon và trông mà
đẹp mắt, thì quả cái nhìn ấy phải là đắm đuối, bằng cái nhìn đam mê thèm
thuồng, ham muốn. Không phải là cái nhìn trong sáng để cảm ra những vẻ đẹp của
Thiên Chúa. Vì thế mà mắt cả hai người đã mở ra, không thấy vẻ đẹp mà chỉ nhìn thấy mình trần truồng.
Và tìm lá che thân...
Cái nhìn đó là ánh
sáng hay bóng tối?
“Mắt hai người đã mở ra và thấy
mình trần truồng”. Câu Thánh kinh ngắn ngũi diễn
tả cách tinh tế sự đau thương của phận người, từ thưở địa đàng đã chìm đắm
trong những đam mê... phải lẫn trốn Thiên Chúa, và tìm lá che thân. Khởi đầu lịch sử nhân loại là
cái nhìn của bóng tối, của đôi mắt mù và sự mù loà chảy dọc theo thời gian mang
tối tăm vào trong trần thế. Bóng tối và sự chết đã đi vào nhân loại. Những mầm
mống bóng tối của đam mê, dục vọng, của bất tuân và kiêu ngạo vẫn còn đó cho
đến hôm nay trong cuộc sống chúng ta. Nỗi khổ đáng thương của người mù từ lúc
mới sinh vẫn còn đó là nỗi đáng thương của mỗi chúng ta hôm nay. Và niềm hy
vọng vui sướng của người mù được Chúa dẫn dắt cũng có khả năng là niềm hy vọng
của mỗi chúng ta ...
Tin Mừng phụng vụ của chúa nhật hôm nay Chúa
Giêsu đã khẳng định với mỗi người chúng ta Ngài chính là Ánh Sáng đã đến chiếu soi
mọi ngõ ngách của đêm tối. Chúa Ki-tô đã đến
chữa lành sự mù loà từ thưở xa xưa ấy, hàn gắn lại vết thương sa ngã của Nguyên Tổ. Ngài là ánh sáng chiếu
soi mọi đêm tối
Khi liên kết phép lạ Chúa
Giê-su chữa người mù từ thưở mới sinh
với sự mù loà của Nguyên tổ ta mới thấy ý nghĩa sâu xa của mầu nhiệm Con Thiên
Chúa đến trong thế gian. "Mù từ thưở
mới sinh" là mù từ xa xưa, thưở địa đàng. Và Chúa Ki-tô đã mang ánh
sáng cho thế gian, Ngài ban cho nhân loại đôi mắt mới: Mắt Ðức Tin.
Tiến trình đến ánh sáng
của người mù là một tiến trình kép.Từ tiến trình đến ánh sáng tự nhiên, người
mù có một hành trình tiếp cận ánh sáng đức tin. Và đó quả là hành trình đầy cam
go và thử thách. Một sự tiệm tiến theo
thời gian. Một cuộc vật lộn phiêu lưu với bóng tối để tìm về ánh sáng
Trước tiên người mù chưa
có một cảm thức gì để tìm về ánh sáng, mù từ lúc mới sinh đã làm anh quen dần
trong bóng tối. Đến nỗi sự đáng thương của anh, ngay cả các môn đệ cũng phải
đặt vấn đề : do lỗi của ai?...Nhưng Chúa Giêsu đã xác định ngay sứ mạng của
mình trước sự bi đát đáng thương ấy “ chẳng phải lỗi của ai cả...nhưng để mọi
người thấy công trình của Thiên Chúa nơi anh”....và chúng ta phải thực hiện
ngay công trình của Đấng đã sai Thầy....”....Và Đức Giêsu đã thực hiện ngay
không chần chừ, không đợi anh mù lên tiếng xin hay không hề có lời nào thẩm
vấn, gợi ý nào trước đối với anh ta. Ân
huệ của Thiên Chúa được trao ban cho anh mù trong trường hợp này một cách tự
nhiên và bất ngờ.
Đó là cách thức và đường
lối của Thiên Chúa trực tiếp đi vào tâm hồn anh. Ngài là chủ thể tự do đối với
tâm hồn anh một cách nhẹ nhàng, khiến anh chẳng thể từ chối, kháng cự, hay có
một phản ứng nào...Ngài thu hút anh đến
độ anh chẳng còn sợ hãi gì trước những thế lực đe dọa khác..
Lạ thật !
Có ai biết được tâm hồn
anh đã “sáng” khi Đấng Chủ Thể của nó đã bất ngờ bước vào....để “ thực hiện
công trình của Thiên Chúa”.
Và rồi bằng những cách
thế khác qua những cuộc đối thoại thẩm vấn với những người xung quanh...và giới
lãnh đạo...công trình của Thiên Chúa vẫn được thực hiện cách âm thầm... để anh
từng bước nhận ra chính mình là ai?
Khi mọi người nghi ngờ
anh...còn anh thì lại quả quyết “ chính tôi đây” ( Câu 9) là người mù ngồi ăn
xin đáng thương mà mọi người vẫn thấy đó...nhưng hôm nay tôi đã được chữa
lành.....
Và cũng từng bước anh
nhận ra Thiên Chúa là ai?....
Từng bước anh trải nghiệm cuộc lữ hành đức tin
...Một cuộc vật lộn với bóng tối và thế lực của sự dữ. Cuộc bách hại niềm tin đã là cơ hội cho anh nhận lãnh
mạc khải vẹn toàn về Thiên Chúa. Anh đã trở nên
chứng nhân cho Ngài...Chính khi anh bị trục xuất hoàn toàn thì là lúc
Đấng chủ thể của anh lại đến đẻ tỏ lộ cách rõ ràng hơn về Ngài. Anh đã tìm được
về với “ánh sáng toàn vẹn”. “Thầy là ánh sáng cho thế gian”
Mỗi người chúng ta hôm nay vẫn
tiếp tục cuộc hành trình tìm về ánh sáng. Trong đó những bóng tối vẫn còn đó và
vẫn mạnh mẽ giằng co chúng ta. Những đam
mê, tham vọng, hận thù, ghen ghét, kiêu căng, có thể làm ta mù tối không nhìn
thấy sự tốt lành nơi tha nhân, không nhận ra những gì là xinh đẹp, là cao quý, thánh thiện nơi họ. Cứ tiếp tục
xét mình, ta sẽ thấy có nhiều điểm tối, sự mù tối đó vẫn ở đó và chúng ta sẽ
không bao giờ thoát được nó, Bắt ta phải luôn bắt đầu để chiến đấu ...Như người
mù từ lúc mới sinh, chúng ta sẽ được Chúa nâng đỡ và dẫn dắt. Hãy tin tưởng và
bám vào Ngài. Chúng ta sẽ về được bến bờ ánh sáng.
Chỉ có ánh sáng của Ðức Ki-tô soi chiếu, chỉ
có cái nhìn của Ðấng tình yêu, mỗi người mới xoá tan những điểm tối đó. Chỉ có
sự cầu nguyện và tin tưởng vào Ðấng là ánh sáng thế gian, chúng ta mới có thể
xua đuổi bóng tối ra khỏi tâm hồn và nhìn mọi sự trong ánh sáng Tin Mừng Ðức
Ki-tô.
Lạy Chúa
Ngài là ánh sáng soi chiếu mọi
ngõ ngách của tâm hồn chúng con. Ước gì con nhận ra bàn tay của Chúa trong cuộc
đời con. Mỗi lúc quanh con là bóng đêm dày đạc và làm con sợ hãi. Ước gì con
nhận ra hồng ân của Chúa trong lúc mà con gặp khốn khó nguy nan. Vì từ nơi vực
thẳm của đau thương Chúa vẫn đứng đó để chờ đợi con “Thầy là ánh sáng thế gian’
và ánh sáng đã chiến thắng bóng tối...
Maria .Bernadet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét