LÒNG TIN VÀ NỖI
KHÁT KHAO
( suy
niệm Tin Mừng Chúa nhật 29 thường niên)
Cầu nguyện là bày tỏ lòng tin và nỗi khát khao
của mình đối với Thiên Chúa. “Khát” được ở trong Ngài. Và “khát” Ngài hiện ngụ trong
thế giới, nơi những bất công chưa được xét xử, nơi những chênh lệch tương phản nhau, nơi hạnh
phúc chưa được đầy tràn và nơi những tiếng kêu chính đáng chưa được nhìn nhận.
Tất cả là một cuộc thử thách của lòng tin và sự kiên nhẫn.
Đoạn Tin Mừng hôm nay,Thánh Luca đã trình bày
giáo huấn về sự cầu nguyện. Để hiểu được giáo huấn này chúng ta cần phải đọc
trong bối cảnh của lời rao giảng và sứ mạng của Đức Giêsu. Đồng thời cũng đọc
trong hoàn cảnh của Giáo Hội thời thánh Luca
Đó là hoàn cảnh của một Giáo Hội đang phải
chiến đấu trong cuộc thử thách đức tin, các tín hữu tưởng rằng Chúa sẽ đến để
giải thoát họ và đưa họ vào vinh quang với Ngài. Nhưng ngày ấy càng lúc xem ra
càng lùi xa, họ đâm ra nản chí...Luca muốn trình bày để động viên anh em mình
bền chí và kiên vững trong đức tin mà theo Chúa đến cùng.
Đó cũng là bối cảnh mà Đức Giêsu đang trên
đường lên Giêrusalem với cuộc khổ nạn, và các môn đệ được mời gọi đi vào cuộc
thử thách của đức tin. Cũng như Đức Giêsu, các môn đệ phải cầu nguyện
luôn để đứng vững trước những cơn thử thách. Trong hoàn cảnh này, Đức Giêsu
đã kể cho các ông một dụ ngôn. Một
phương thế để kiên vững. Chúng ta cùng
đi vào dụ ngôn để cảm nghiệm...
Trước hết hãy hình dung người đàn bà goá phụ
nghèo túng, thấp cổ bé miệng, cô thế cô thân , bị ức hiếp chẳng có ai bảo vệ và nương tựa. Bà ta chẳng có gì để cậy
dựa...thân phận của bà là những con số không...
Chúng ta cũng hình dung một vị quan tòa oai
phong đầy đủ quyền hành, chẳng cần đếm xỉa tới ai, ích kỷ và bất chính.
Ngắm
nhìn hai hình ảnh tương phản này chúng ta mới thấy rõ sự bền bỉ kiên trì của bà
goá nghèo đó.Thay vì an phận, im lặng
chấp nhận những bất công hằng ngày mà bà đang phải gánh chịu, thì bà đã biết
nuôi một niềm hy vọng ...dù đó là một điều thật nhỏ nhoi, một quyền bình đẳng
như bao người khác, thế mà đối với bà lại là một ước mơ quá lớn...Quả là lớn vì
bà đã quá nhỏ bé và nghèo hèn, tư cách nào để có thể lay động được sự xét xử
của một vị Quan án cao sang ?
Có điều lạ là bà ta đã không mệt mỏi để kêu
cầu. Không còn chỗ nào khác,bà đã bám víu vào vị quan tòa đó .Bà đã tin, lòng
tin của bà thật đáng khen. Tin cả trong trường hợp chẳng có gì đáng hy vọng.
Chắc
hẳn bà biết rõ về vị quan án bất chính
ấy, và chắc bà cũng biết rõ về thân phận
của bà...Thế mà bà vẫn không nản chí để
kêu cầu... “Nhiều lần” trong “Một thời gian khá lâu” bà góa thưa
với quan tòa, để trình bày về hoàn cảnh bị thiệt thòi của mình, cũng như nỗi
khát khao được minh xét. Dù lời thưa của bà luôn bị phủ nhận, và có lẽ đã nhiều lần bà bị quan tòa quyền thế kia quát
mắng thậm tệ, vì sự gây phiền phức của bà đối với ông ta...
Có lẽ đã nhiều lần người đàn bà yếu thế ấy
cũng phải trải qua sự run rẩy khiếp sợ trước những bộ mặt lạnh băng đầy quyền
thế của quan tòa...Và nhiều lần bà đã trở nên đầy mặc cảm tự ty trong hoàn cảnh
của mình...Nhưng sao bà lại không thối lui ? không mệt mỏi để bỏ cuộc? Bà đã
tin và kiên trì, chỉ vì lòng bà vẫn khát khao! Và dù muốn hay không bà không thể sống khác với lòng “khát khao” luôn
nung nấu, thôi thúc trong tâm khảm của bà.
“Đối phương tôi hại tôi, xin ngài minh xét cho”(
Câu 3)
Câu trình bày ngắn ngủi ấy, dù đã không nói rõ
đối phương của bà là ai? một ngừời giàu
có lấn át bà, hay là người có địa vị chức quyền trên bà? Và cũng không nêu rõ
hoàn cảnh đã hại bà như thế nào? Nhưng dẫu sao đã ít nhiều lột tả được tâm
trạng thiếu bình an và tự do của bà do những áp lực từ đối phương. Và chính lòng
khát khao thẳm sâu chính đáng ấy đã trở nên một động lực để bà kiên trì kêu
xin.
Bà đã
không mệt mỏi, nhưng vị quan tòa lại mệt mỏi. Lòng tin và sự kiên trì của bà đã
chạm đến sự ích kỷ và lòng cứng cỏi của quan tòa. Ông đã thực sự nhượng bộ cho bà. Chính ông xem ra
đầy quyền uy ấy cũng không thể chịu nổi sự quấy rầy quá thiện chí của bà. Xem
ra người đàn bà góa đó, quả là biết tận dụng cả những khiếm khuyết của người khác. Khi kêu cầu có lẽ bà
không hy vọng vào lòng tốt của vị quan tòa, vì bà đã biết rõ đối phương thẩm quyền xét xử là người chẳng kính sợ Thiên Chúa và chẳng coi
ai ra gì. Nhưng bà tin vào lòng khát khao thực sự của mình. Bà tin một lẽ công
bằng và sự thật. Tin sẽ có một ngày ông quan tòa bất chính đó không chịu nổi sự
kiên nhẫn của bà, ắt phải minh xét cho bà. Lòng tin và nỗi khát khao của bà
thật mãnh liệt. Chính lòng tin ấy đã giải thoát bà.
Chúng
ta hãy nghe ông quan tòa nói: “Dẫu rằng
ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì, nhưng mụ góa này quấy
rầy mãi thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ
đến hoài làm ta nhức đầu nhức óc” (câu 4-5)
Dụ ngôn thật thâm thúy...Chúa Giêsu đã đưa ra
hai hình ảnh tương phản để minh họa cho hai hình ảnh tương phản đảo ngược khác.
Nơi dụ ngôn, thì vị quan tòa là người bất
chính, còn bà góa tuy nghèo hèn nhưng lại mang vẻ của một sự công chính bị ức
hiếp. Còn chúng ta là những kẻ nghèo hèn bất chính kêu cầu đến Thiên Chúa là Đấng nhân lành và công chính.
Thật rõ
ràng, quan tòa là kẻ bất chính mà còn nhượng bộ trước sự kiên trì thật thiện
chí của bà góa ...lẽ nào Thiên Chúa là Đấng công chính lại không mau chóng cứu
vớt chúng ta trở nên kẻ công chính với Người hay sao? “chẳng lẽ Người lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn...lẽ
nào Người bắt họ chờ đợi mãi”( câu 7) “Thầy
nói cho anh em biết Người sẽ mau chóng minh xét cho họ” (câu 8)
Suy niệm những lời khẳng định của Chúa Giêsu
nói với các môn đệ của Ngài, chúng ta không khỏi xúc động ! vì cảm thấy rõ sự
bộc bạch đầy yêu thương và tế nhị của Ngài. Chính Ngài cũng muốn “mau chóng” để
xác chuẩn cho chúng ta. Chính Ngài cũng khao khát để ta được giải thoát. Điều
đó cũng ngậm ý để nói lên rằng Ngài đã có những chương trình cho ta...Và điều
còn lại là ở nơi chính chúng ta.
Vấn đề bất ngờ ở đây, Chúa Giêsu đã cho thấy
một sự đảo ngược hoàn toàn. Không phải chúng ta kiên trì chờ đợi Thiên Chúa, nhưng chính Ngài
đã thực sự kiên nhẫn với từng người chúng ta. Chính Ngài đặt vào lòng chúng ta nỗi khát khao
Ngài, và cũng chính Ngài đã dẫn dắt chúng ta trong hành trình đức tin. Nhưng mỗi
chúng ta có dám tin để tín thác không? Chúng
ta có dám buông mình để cho Ngài dẫn dắt, Có dám kiên trì để bày tỏ lòng tin và nỗi khát
vọng của mình không? Nỗi khát vọng sâu thẳm mà chính Ngài đã đặt vào trong cõi
lòng của chúng ta. Và hãy nghe Chúa
Giêsu cảnh tỉnh mỗi chúng ta : “ Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”
Lạy Chúa
Giêsu !
Xin
thương xót con!
Xin thêm
đức tin cho con
Để con
dám tin Ngài
Xin hãy
tiếp tục khơi lên trong lòng con
... nỗi
khát vọng Ngài muốn...
Và hoàn
thành nơi con điều đẹp ý Ngài. Amen
M. Bernadet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét