Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Tri nghim
            MẦU NHIỆM PHỤC SINH và LÒNG THƯƠNG XÓT
(Tin Mừng Ga 20, 19-29)

Tin Mừng  hôm nay đã diễn tả thật tuyệt vời những trải nghiệm của các Tông Đồ trong biến cố Chúa Phục Sinh. Đó là  trải nghiệm về một hành trình đức tin và lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa. Là những chứng nghiệm về một phạm trù siêu việt mà con người chúng ta được ân ban vươn đến, được nếm cảm và sờ chạm.
 Chúng ta hãy lắng đọng tâm hồn mình để cùng trải nghiệm với các tông đồ trong khung cảnh tuyệt vời này dưới nhiều chiều kích khác nhau:

1-Chiều kích cá vị mang tính cộng đoàn:
Kinh nghiệm về Chúa Phục sinh luôn là một kinh nghiệm cá vị của mỗi người trong tương quan với Chúa. Thế nhưng kinh nghiệm ấy lại luôn là một hành trình mang tính cộng đoàn, được trải nghiệm, chia sẻ, nâng đỡ, được lớn lên và được xác chuẩn trong bầu khí của cộng đoàn.
Có lẽ vì thế,  Chúa Giêsu sau khi sống lại đã hiện ra nhiều lần với các môn đệ yêu dấu của Ngài để từng bước dẫn dắt các ông đi vào sống mầu nhiệm Phục Sinh với Ngài.
 Vào một buổi chiều thật đẹp !
 “ buổi chiều của ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở,”
Nơi đó là nơi nào? Thánh sử Gioan được mệnh danh là thánh sử chiêm nghiệm, khi viết đã không nêu rõ địa danh cũng không ngoài dụng ý của tác giả. Ở đây phải chăng thánh sử còn muốn nói đến một nơi chốn mang tính cá vị hơn, đó là nơi sâu thẳm của cõi lòng các môn đệ?
Thật thế! đang lúc các môn đệ thất vọng, buồn sầu, sợ hãi, co cụm và đóng kín cửa lòng mình lại thì Đức Giêsu đến.
Ngài không đến trong tư thế “nằm” của một thi thể đang chết. Nhưng Ngài đã “đứng giữa các ông”. Tư thế của một người đang sống, một người đã vượt qua mọi thế lực sợ hãi của tối tăm, sự dữ và sự chết.
Đức Giêsu cũng không đứng ở ngoài cửa, để chờ đợi các ông mở cửa, nhưng Ngài đã vượt qua mọi rào cản của không gian, vượt qua cả những rào cản khiếm khuyết của lòng người, nơi chốn sâu thẳm u tối và khép kín…để đứng giữa các ông.
Lúc mà cuộc sống các ông đang lấy mình làm trung tâm để co cụm, rã rời, gặm nhấm những yếu đuối, và buồn sầu đến tột độ, thì Đức Giêsu đến “đứng giữa các ông
Ngài chuyển đổi trung tâm nơi từng tâm hồn mỗi người, và nối kết họ, để Ngài trở nên trung tâm giữa cộng đoàn.  là điểm quy chiếu duy nhất mà tất cả các ông hướng về.
Chính sự hiện diện  của Đức Giêsu Phục Sinh dưới cách thức là vị trí “trung tâm”của mỗi người và của cộng đoàn mà các môn đệ lãnh nhận được sự bình an đích thực : “ bình an không như bình an của thế gian ban tặng”
Một bình an không phải là các ông sẽ được an nhiên tự tại thoát khỏi mọi khó khăn hiểm nguy đang rình rập của những kẻ đang tìm cách bách hại các ông.Nhưng là một sức mạnh được lãnh nhận từ luồng sinh khí mới của Thần Khí.Một sức mạnh Lãnh hội từ sự chứng nghiệm sờ chạm những dấu vết của Chúa Phục Sinh khiến các ông can đảm đối diện và vượt lên lướt thắng mọi thế lực của bóng tối để  loan báo về một Tin Mừng Phục Sinh.
Đây chính là điểm cốt lõi của bất cứ một cộng đoàn tông đồ nào được Chúa sai đi, chỉ khi trung tâm của họ và giữa họ là chúa Giêsu đang sống thì bấy giờ họ mới thực sự là một cộng đoàn tiếp nối sứ mạng của Chúa Giêsu.
Chính vì thế trải nghiệm mầu nhiệm Chúa Phục Sinh không phải là một trải nghiệm trong khoảnh khắc, nhưng là một hành trình với lòng thương xót của Thiên Chúa.
 Đó là một kinh nghiệm cá vị nhưng lại luôn mang tính cộng đoàn. Điều này cũng giải thích cho chúng ta phần nào cái thắc mắc khi đọc bản văn Tin Mừng rằng : tại sao Chúa Giêsu lại hiện ra với các môn đệ của Ngài hai lần với cách thức giống nhau? Lần thứ nhất dành cho 11 môn đệ, còn lần thứ hai cách đó 8 ngày sau, xem ra như là dành riêng cho môn đệ Tôma ? Nhưng sao Chúa Giêsu không hiện ra với riêng Tôma mà lại hiện ra thêm một lần nữa với các môn đệ trong đó có cả Tôma?
Dường như cái nhìn xót thương của Thiên Chúa luôn là đích nhắm cứu độ bao trùm cho tất cả mọi người ? dù Ngài vẫn đến chạm từng tâm hồn một cách cá vị.Và Ngài đã kiên nhẫn thuyết phục “từng cá thể” để đạt đến cho “tổng thể ”?
Việc Chúa Giêsu Phục sinh hiện đến lần thứ hai vào tám ngày sau đó, mà Tin Mừng đã kể lại, nhằm diễn tả đường hướng cho tổng thể của Ngài. Qua đó cũng nói lên một tình trạng không đồng nhất trong mức độ  niềm tin của các tông Đồ.
 Sau biến cố tử nạn của Chúa Giêsu, quyền lực của bóng tối vẫn đang là mối đe dọa sợ hãi khủng khiếp bao trùm trong cuộc sống của cácTông Đồ, những vết thương đổ nát vỡ vụn nơi tâm hồn các ông vẫn còn đó. Chúng ngự trị và hoành hành  khiến cho tâm hồn các môn đệ thân tín nhất của Chúa vẫn trở nên cứng cỏi, đầy nghi nan.
 Một tình trạng khả nghi, chưa tròn đầy trong niềm tin Phục Sinh.
 Do đó trường hợp của Tôma “ không ở với các tông đồ khi Chúa đến” là  thực trạng điển hình trong mỗi một tâm hồn của người môn đệ  Chúa. Tình trạng tranh tối tranh sáng còn đan quyện. Một tình trạng chưa được thuyết phục để hoàn tòan nộp mình cho Thiên Chúa.
 Sự kiện tông đồ Tôma “không ở với các môn đệ khi Chúa đến” 
 Chúng ta có thể hiểu xa hơn phạm vi không gian “nơi các môn đệ ở ” . Nhằm diễn tả tình trạng không đồng nhất của các Tông Đồ trong mức độ niềm tin. Chính vì thế đã nói lên cách rõ hơn yếu tố cá vị trong những trải nghiệm về mầu nhiệm Phục sinh cùng với tiến trình của nó
Điều đáng nói hơn ở đây là Đức Giêsu vẫn tiếp tục đến với các môn đệ  vào tám ngày sau để lặp lại những gì Ngài đã tỏ lộ với các ông trước đó, với một cách thức y như lần trước. Và đó là bản tính xót thương vô bờ của Ngài !
Câu mà Đức Giêsu mời gọi mang tính nhắc nhở Tôma : “ đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin” không phải chỉ dành cho riêng Tôma, nhưng là cho tất cả mọi Tông đồ.
 Bằng chứng là lần trước Chúa Giêsu hiện đến ban bình an, ban quyền và sai các Ông đi loan báo. Nhưng cho tới lúc Chúa đến lần thứ hai này các Tông Đồ vẫn còn đóng cửa kín và chưa một ai ra đi loan báo cả. Và vì thế chúng ta cũng hiểu rằng : khi Tôma được chứng nghiệm ân ban từ nơi chúa phục sinh đã tuyên xưng niềm tin sâu sắc hơn của mình, đó cũng là lời tuyên xưng của tất cả các Tông Đồ mà Tông đồ Tôma đại diện.
“ Lạy  Chúa của con! Lạy Thiên Chúa của con”
Một kinh nghiệm cá vị nhưng lại luôn mang tính cộng đoàn. Điều này cho chúng ta hiểu rõ hơn tại sao Chúa Giêsu Phục Sinh đã hiện ra hai lần với các Tông Đồ với một cách thức giống nhau như một sự lặp lại cần thiết.

2- Chiều kích ứng đáp:
 Trải nghiệm về mầu nhiệm Chúa phục Sinh luôn là trải nghiệm về lòng thương xót của Chúa. Khởi đi từ nơi Chúa, Chính Ngài đã chủ động đến và ứng đáp tất cả mọi tình trạng tâm hồn chúng ta. Ngay cả lúc chúng ta yếu đuối, nhát sợ, co cụm, và đóng kín cửa lòng mình lại thì Chúa cũng vẫn ứng đáp để chữa lành và ban bình an cho chúng ta.
Đức Giêsu Phục Sinh đã nhìn thấy tận sâu thẳm nhu cầu cần thiết nơi  các môn đệ dấu yêu của Ngài, và Ngài đã ứng đáp ngay :
bình an cho anh em, nói xong Người cho các ông xem tay và cạnh sườn”( câu 20)
Thật là cảm động hơn ! khi Đức Giêsu đáp ứng cả trước những đòi hỏi xem ra quá táo bạo của Tôma
nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào dấu đinh, và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, thì tôi không tin” (câu 25)
Lời bộc bạch này phải chăng cũng đã chất chứa ít nhiều những khát vọng sâu xa mà Tông Đồ Tôma đã từng ủ ấp trong lòng?
 Và phải chăng chính Chúa đã thấu hiểu tận sâu thẳm những khát vọng của ông mà chính ông cũng chẳng dám ngờ là mình sẽ được ứng đáp như thế! Một tuyệt diệu của trải nghiệm!
Làm sao mà Tôma không thốt lên lời tuyên xưng đầy đức tin ấy được?
 “Lạy Chúa của con! Lạy Thiên Chúa của con!”
Chỉ trong khoảnh khắc Tôma đã cảm nhận thật rõ ràng “Chúa là Thiên Chúa của ông ”Chính Ông cũng đã trải qua một cuộc vượt qua không kém cuộc vượt qua biển đỏ của dân Ítraen. Một Thiên Chúa đã từng cứu sống dân tộc của Ngài. Một vị Thiên Chúa trong lịch sử đã từng làm mọi sự cho dân riêng của Ngài, để dẫn đưa dân Ngài về đất hứa, nơi sữa và mật.
Một vị Thiên Chúa đã kiên trì tỏ lộ và Ngài đã hoàn tòan thắng thế nơi tâm hồn Tôma. Hòan toàn khuất phục và chiếm ngự trong ông, làm chủ đời ông. Một vị Thiên Chúa của ông, chi phối mọi hoạt động của đời sống ông.Tôma đã nhận ra Ngài, quy phục Ngài và sẵn sàng nộp mình cho Ngài sử dụng.
Đặt mình trong hoàn cảnh của vị Tông Đồ Tôma, chúng ta mới cảm thấy thấm thía lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa. Ngài đại lượng hơn rất nhiều lần những khát mong của chúng ta. Ngài không từ chối khi chúng ta có những khát vọng về Ngài. Khát vọng để được một lần trong đời biến đổi nhờ những ân ban được chạm đến Ngài.
Hãy cứ dám khát vọng và thiết tha kiếm tìm, dù chúng ta vẫn còn nhiều những khiếm khuyết. Và hãy dám tin tưởng để chờ đợi…và sống khát khao trải nghiệm mầu nhiệm Phục Sinh trong từng ngày sống của chúng ta. Chúa  là Thiên Chúa biết ứng đáp mọi khát vọng của chúng ta. Ngài sẽ kiên trì…để chúng ta sẽ biết thưa lên rằng : “ Lạy chúa của con! Lạy Thiên Chúa của con ! ”

3- Chiều kích sai đi :
Trải nghiệm mầu nhiệm Phục Sinh luôn gắn liền với sứ mạng loan báo. Đó là hệ quả tất yếu của việc chứng nghiệm
“ như cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con” Và trải nghiệm này cũng là một hành trình mang tính tiệm tiến trải dài  suốt cuộc đời của chúng ta.
Thật thế! Cứ  suy ngắm cuộc đời của các Tông Đồ chúng ta sẽ hiểu hơn  trải nghiệm về sứ mạng này. Có lẽ ngay lúc các Tông Đồ được Chúa cho chứng nghiệm, trao ban quyền năng và sứ mạng sai đi, các ông vẫn chưa hiểu nhiều.
Cho dù các ông đã bắt đầu loan báo một cách sơ khởi trực phát ngay với những anh em quen thuộc chung sống hằng ngày : “ Chúng tôi đã được thấy Chúa”.Dù cho lời loan báo sơ khởi đó chưa thuyết phục ngay đối với những người cận kề với các ông là Tôma, nhưng cũng đã nói lên một hệ quả tất yếu của việc trải nghiệm mầu nhiệm Phục Sinh. Và lời tuyên xưng rõ ràng tràn đầy niềm tin sâu xa của Tôma “ Lạy Chúa của con! Lạy Thiên Chúa của con” trước mặt anh em trong cộng đòan các Tông Đồ cũng là một Lời loan báo đầu tiên thật đẹp trong việc trải nghiệm về mầu nhiệm Phục Sinh.
Những lời loan báo sơ khởi và trực phát đó là nền tảng cho hành trình loan báo sau này của các Tông Đồ.
Các ông cần phải trải qua nhiều lần những chứng nghiệm khác, cùng với cách thức tỏ lộ, nâng đỡ đức tin và dẫn dắt của Chúa Phục Sinh, cũng như phải trải qua hành trình được biến đổi để có thể trở nên như “ Thầy” trong sứ mạng được sai đến thế gian .Thầy đã đón nhận lời sai từ Chúa Cha. Thầy đã đón nhận thế nào thì môn đệ cũng đón nhận thế ấy, không thể khác, và đó là con đường duy nhất của trải nghiệm mầu nhiệm Phục Sinh trong sứ mạng loan báo.
“ như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con”
Lời sai này được xuất phát từ Thiên Chúa Cha, và phải được thực hiện với cách thức như chính Chúa Giêsu đã thực hiện, không thể khác được, vì  :“ tôi tớ không hơn Chủ”
 Sứ mạng đó  các ông được ý thức và lớn dần lên trong hành trình cuộc đời các ông, và cuối cùng chính các Tông Đồ cũng đã loan báo bằng  cái chết để minh chứng cho một niềm tin. Các Tông Đồ đã hoàn thành lời sai của Chúa Giêsu trong một buổi chiều thật đẹp, “Buổi chiều  ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở ”.

Lạy Chúa Giêsu !
Chúa đã đi vào vực sâu tối tăm của lòng người
để đặt vào đó một ánh sáng, một niềm tin, và một lời mời gọi !
Xin hãy đến với con
Cùng với tất cả thực trạng của con !
và cho con được cảm nếm, được sờ chạm
và được nghe thấy lời mời gọi của Chúa.
 Để con cũng được ân phúc
 trở nên một tông đồ đắc lực
cho sứ mạng loan báo Tin Mừng của Chúa.
như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con” Amen

Maria Bernadet












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét